Có những bộ phim không ồn ào, không cần cao trào kịch tính, nhưng lại để lại một nỗi ám ảnh rất lâu trong lòng người xem. Với tôi, đó là bộ phim có bài hát “Anh đã chôn giấu thật sâu”.

Phim kể về một chàng trai quê mùa, mang trong mình tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, bước chân vào chốn công sở. Ngay từ ngày đầu tiên đi làm, anh đã gặp và yêu một cô đồng nghiệp – cũng chính là mối tình đầu của đời mình.

Nhưng rồi, tính cách đã khiến họ rẽ về hai hướng. Anh vốn thanh cao, ghét nịnh bợ, không chịu cúi mình. Còn cô lại khéo léo, mềm dẻo, biết cách ứng xử để tiến thân. Có lần, cô lấy danh nghĩa anh để tặng quà sếp nhằm ghi điểm với cấp trên. Khi sự thật bị phát hiện, họ đã cãi vã kịch liệt. Và sau đó, chia tay.

Nhiều năm trôi qua, cả hai đều đã có gia đình riêng. Nhưng anh vẫn giữ nguyên tính cách ngày nào – cứng cỏi, tự trọng, không biết thỏa hiệp với đời. Đến ngày vợ sinh, anh phải chạy vạy khắp nơi vay tiền trong nỗi khốn khó. Trong một lần mệt mỏi, anh được đồng nghiệp kéo đi một quán nước có tiết mục hát cho nhau nghe.

Trớ trêu thay, người yêu cũ cùng chồng cũng có mặt ở đó. Nhìn thấy anh – dáng vẻ nhếch nhác, đôi mắt đầy mỏi mệt – cô lặng người, ánh mắt rưng rưng. Người chồng tinh ý, đã khẽ nắm tay và đưa cô rời đi.

Nhưng khi cô quay lưng bước ra, trong không gian mờ tối ấy, giọng hát của anh vẫn văng vẳng phía sau:

“Anh đã chôn giấu thật sâu…”

Câu hát như xé toạc khoảng lặng, rơi thẳng vào trái tim, để lại một nỗi buốt nhói không thể nguôi ngoai.

Điều hay nhất của bộ phim là nó không hề phán xét đúng sai. Nó không cho rằng chàng trai tuổi trẻ nông nổi là sai, cũng không nói cô gái thực tế, khéo léo là sai. Bộ phim chỉ phản chiếu một bức tranh chân thực của cuộc đời: có nhiệt huyết, có va vấp, có những mài giũa khắc nghiệt, và có cả những tiếc nuối chẳng thể nào xóa nhòa.

Và rồi, khi giai điệu “Anh đã chôn giấu thật sâu” vang lên, người xem chợt nhận ra – trong mỗi chúng ta, đều có những ký ức, những tình cảm, những khát vọng của tuổi trẻ… đã chôn giấu thật sâu mà suốt đời khó lòng quên được.